Đây là bài hát của con gái 3 tuổi, tự sáng tác trong chuyến đi Yên Tử cuối tuần vừa rồi. Bài hát có nội dung chỉ vài dòng nhưng tâm huyết lắm. Lời bài hát có kèm cả hình minh họa. Mới nhìn bố mẹ cháu cứ tưởng kẹo mút nhưng hóa ra là bóng bay.
Chuyến đi lần này vợ chồng mình đã cho con được thật nhiều trải nghiệm mới lạ như chợ quê, nhảy sạp, đi cáp treo, … Nhưng mình ấn tượng nhất là khi đang leo núi thì gặp mưa to. Nhà mình leo lên được một chặng thì trời mưa như trút nước. Lúc đầu, mình bắt đầu thấy lo vì trời mưa càng lúc càng to, gió mỗi lúc một lớn, trời cũng lạnh hơn. Cũng hơi hối hận vì không chuẩn bị cẩn thận hơn khi đi.
Con gái thấy mưa to, gió lớn cũng hơi sợ khóc nhè một chút nhưng nhờ mẹ và mọi người bên cạnh động viên thì hết buồn lại quay ra nghịch nước mưa rất thích thú.
Mình chợt nhớ lại ra một đoạn trong cuốn “Dám bị ghét” – Bạn bất hạnh không phải do quá khứ và hoàn cảnh, càng không phải do thiếu năng lực. Bạn chỉ thiếu “can đảm” mà thôi. Nói một cách khác, bạn không đủ “can đảm” để dám hạnh phúc.”
Hiểu nôm na là bản thân hoàn cảnh khó khăn không quan trọng bằng cách con người nhìn nhận nó như thế nào. Nếu bạn đủ can đảm để chọn hạnh phúc thì bạn sẽ hạnh phúc.
Dù chuẩn bị kỹ lưỡng đến thế nào thì không phải chuyến đi nào cũng thành công mỹ mãn. Những yếu tố khách quan như thời tiết, điều kiện giao thông là điều không tránh khỏi. Nhưng đây cũng chính là cơ hội để bố mẹ tận dụng biến nguy thành cơ để giúp trẻ có positive thinking, chấp nhận các vấn đề một cách tích cực hơn.
Mình nghĩ đi du lịch thì ngoài những cơ hội cho con có những trải nghiệm mới thì tất cả những khó khăn, vấp ngã trong chuyến đi cũng sẽ giúp trẻ học được cách bình thản, chấp nhận mọi chuyện như một lẽ đương nhiên và bình thường hóa tất cả mọi chuyện.